blog, tâm sự, Uncategorized

Viết cho những ngày cuối tháng 6

26/06/2016

Chớp mắt, thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió để khi nhìn lại khiến bao người phải giật mình và nuối tiếc.

Tháng 6 năm nay cũng phượng nở, cũng ve sầu, cũng bằng lăng tím biếc mọi nẻo đường. Nhưng sao khiến lòng người bang khuâng đến lạ.

Liệu có phải tháng 6 không mưa, không những trận mưa rào rả rích?  Hay tháng 6 không nắng, những cái nắng nóng như cứa vào từng manh da, miếng thịt của con người? Tháng 6 yên bình cứ thế tĩnh lặng trôi qua. Nhẹ nhàng nhưng cũng đủ dâng lên những xúc cảm xao xuyến, những nhịp đập lâng lâng.

pexels-photo-386025

Nhớ lắm, những tháng ngày ấy. Những tháng ngày náo nhiệt vào hồn nhiên. Những kỳ nghỉ hè ấm cúng bên người thân và gia đình. Những khoảnh khắc hạnh phúc mà nếu được quay lại có lẽ không bao giờ muốn bước tiếp tới tương lai.

Đúng là, hạnh phúc đơn giản lắm. Đôi khi, chỉ là là nụ cười trìu mến của ai đó, hay đơn giản chỉ là được bước những bước chân về nhà. Chỉ vậy thôi, cũng đủ để người ta tận hưởng và sâu cay trong những cung bậc cảm xúc.

Có lẽ người ta đã đúng, càng trưởng thành chúng ta sẽ càng biết trân trọng và yêu thương gia đình hơn. Bởi lớn rồi, ta mới nhận ra: không ai cho không ai cái gì trừ tình thương của cha mẹ. Khi cuộc đời bạc bẽo rồi, khi dòng đời chảy ngược rồi, ta mới thấm những gì mà cha mẹ luôn dành cho ta.

24 cái tuổi xuân biêng biếc trôi qua mà sao vẫn thấy hoài là còn nhỏ. Vẫn muốn được vỗ về bên bàn tay âu yếm. Có lẽ người ta lại đúng nữa, “con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Có lẽ  cũng bởi thế mà dù cho ta có trưởng thành và bao tuổi chăng nữa, thì dưới bàn tay mẹ, con mãi là đứa trẻ thơ.

Tháng 6 không mưa, nắng dịu nhẹ

Cô gái nhỏ một mình nhớ người thân

Cầm cây bút trên tay và viết dại

Viết những dòng cảm xúc bang khuâng.

-Hà Nội, ngày tháng 6 sắp qua-

tâm sự

Ngày hôm qua đã từng – Ngày hôm nay đã đi – Ngày mai sẽ tới

Có những ngày bàn chân như mắc kẹt tại vũng lầy sâu và không thể thoát ra được. Cảm xúc, lý trí tất cả cùng rối giăng và vướng víu. Mây xanh cũng trở nên xam xịt. Gió bão bùng cũng trở lên tĩnh lặng vô thường. Một cơn mưa rào bất chợt ập tới làm con người ta chỉ muốn lặng mình trong những giai điệu của mưa. Muốn ướt cùng những giọt nước trời. Muốn tan cùng những giọt mưa tan. Để tảng băng nặng trĩu tan dần và biến mất.

65366-1

Đam mê. Đã từng nghĩ rất nhiều đến những điều mà người ta vẫn gọi là hoài bão, là lý tưởng và là mục tiêu của cuộc đời. Luôn rực cháy ngọn lửa hy vọng, luôn khao khát và tìm kiếm cơ hội để bản thân được thỏa mãn với ước muốn và giấc mơ lâu dài của mình.

Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ. Như cơn bão cuộn trào khi bàn chân sắp bước về vạch đích. Tất cả chỉ trong một tích tắc mà người ta gọi là định mệnh. Thất bại – ê chề và hờn tủi. Sự thật phũ phàng như muốn xé tan bầu trời xanh biếc mà nó từng nuôi dưỡng. Buồn, buồn lắm. Đau, đau lắm. Tủi, tủi lắm. Hận, cũng hận lắm.

Đúng là chuyện của người vẫn nên để trời tính cho. Dù con người chúng ta có từng lên kế hoạch chi tiết như thế nào thì chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ bé, mọi thứ đều có thể biến mất cùng bão giông và lốc tố. Và sau cùng, con người vẫn phải đầu hàng trước thiên nhiên.

Người ta bảo, nó sinh ra không phải dành cho thứ nó thích. Người ta khuyên nó nên từ bỏ và tìm kiếm những cơ hội khác cho mình. Ừ thì, có phải ai sinh ra cũng có tài để làm những điều mình vốn mong ước và hy vọng đâu. Chưa có kinh nghiệm thì có thể bù đắp. Chưa có khả năng thì có thể bồi dưỡng.

Đường còn dài và trời vẫn còn xanh. Còn đam mê là còn được cháy. Còn hy vọng là còn có niềm tin. Dù mây có đen và trời có bão, hãy cứ cố gắng cho những điều mình ấp ủ. Đã có đam mê thì hãy vững tin và chiến đấu đến cùng.

Câu chuyện buồn rồi cũng sẽ trôi qua. Niềm vui rồi cũng sẽ tìm thấy. Một chút thất bại là để bản thân mạnh mẽ, lấy đà và bước tiếp bước xa hơn.

Ngày hôm qua đã từng – Ngày hôm nay đã đi – Ngày mai sẽ tới.